Tôi đọc bài của 294u và suy nghĩ. Rồi cho đến cuối cùng, tôi vẫn không thể tha thứ cho Humbert về những gì ông ấy đã gây ra.
Tôi tự nghĩ : "trách nhiệm của người lớn là gì?". Cha mẹ tôi bảo với tôi đó là yêu thương và chỉ hướng.
Humbert đã yêu, yêu hết lòng. Nhưng ông như một đứa trẻ ngu ngơ. Ông lạc lối và kéo theo Lolita lạc lối.
Ông điên cuồng với người đàn bà trẻ con. Ông chẳng còn là gì nữa cả. Chỉ là một con yêu dục vọng.
Tình yêu ko phân biệt tuổi tác, đẳng cấp, màu da. Bạn có thể nói với tôi như thế và tôi đồng ý. Nhưng trong vai trò một người lớn, ông không đáng một con người.
Tình yêu thật sự ? *cười* Trong Lolita tôi chưa hề thấy tình yêu. Tôi thấy ở đó sự nồng nhiệt của tội lỗi. Một người đàn ông lớn tuổi và một cô bé con. Cô bé thì thử nghiệm, lao vào trò chơi "tập làm người lớn". Người đàn ông cô đơn sải bước chân đi theo trái xanh. Ôi con người! Tôi khẽ cười. Thứ gì cấm thì họ muốn hết lòng. Câu chuyện trái cấm chẳng phải chỉ có một lí do. Và những mối tình đồng tính, loạn luân v.v. thì người trong cuộc hình như điên cuồng hơn bình thường nhiều lắm. Tôi tự hỏi : nếu ngủ với Lolita không phải là vô đạo đức, nếu Lolita đã đủ tuổi hơn và hai người chín chắn, tự do hơn để nhìn mặt nhau thì Humbert có yêu Lolita đến vậy?
Tình yêu thật sự ? *cười* Trong Lolita tôi chưa hề thấy tình yêu. Tôi thấy ở đó sự nồng nhiệt của tội lỗi. Một người đàn ông lớn tuổi và một cô bé con. Cô bé thì thử nghiệm, lao vào trò chơi "tập làm người lớn". Người đàn ông cô đơn sải bước chân đi theo trái xanh. Ôi con người! Tôi khẽ cười. Thứ gì cấm thì họ muốn hết lòng. Câu chuyện trái cấm chẳng phải chỉ có một lí do. Và những mối tình đồng tính, loạn luân v.v. thì người trong cuộc hình như điên cuồng hơn bình thường nhiều lắm. Tôi tự hỏi : nếu ngủ với Lolita không phải là vô đạo đức, nếu Lolita đã đủ tuổi hơn và hai người chín chắn, tự do hơn để nhìn mặt nhau thì Humbert có yêu Lolita đến vậy?
Lolita không phải là một phim bi vì người đàn ông. Ông ta yêu hay chết đi chẳng làm tôi nhúc nhích mảy may. Với tôi, một kẻ như ông ta còn nên xuống tận đáy sâu của địa ngục. Bộ phim buồn chỉ vì Lolita. Lolita, tôi được nghe các bậc cha chú, trưởng bối nói về cô như là một con bé điếm đàng chuyên cám dỗ những người đàn ông tuổi trung niên. Đồ bệnh hoạn! Họ nghĩ rằng con gái thích ngủ với một ông bác già hơn cả bố mình sao? Và họ là kẻ bị sa chân vì quỹ dữ? Vậy thì họ là ai chứ qúy ông kiêu ngạo đáng khinh? Lolita như cô bé vai chính trong một manga tôi đã xem tin rằng chỉ cần làm tình là đã là người lớn. Ngây thơ quá! Ngây thơ đến đau lòng. Một đứa trẻ có biết gì đâu. Tội lỗi chỉ đến từ những cái đầu đen tanh tưởi. Con yêu râu xanh từng bước dắt cô dâu của hắn vào căn phòng bí mật ở tầng sâu : cái chết. Humbert dựa vào lòng tin, sự ngây thơ và sự thích thú mang tính bản năng về tính dục của Lolita để đưa tất cả những gì đáng lẽ thuộc về Lolita như một QUYỀN : sống bình thường và hạnh phúc về con số không đúng nghĩa. Hủy hoại tất cả nhân danh tình yêu ??? *cười* Hãy nói chính xác đi. CẠN LY VÌ DỤC VỌNG !!! *cạn ly*
Buồn làm sao khi đọc những câu chuyện nói về một người đàn ông đáng tuổi cha chú cũng yêu một cô bé nhỏ hơn. Ông chăm sóc cô như một người cha, một người anh, đứng bên cạnh cô mỉm cười khi cô hạnh phúc. Rồi đến một ngày cô thật sự trưởng thành và cô chợt nhận ra mình đã yêu một bờ vai đáng tin cậy. "Và họ hạnh phúc bên nhau mãi mãi", tôi nhớ đến kết cục muôn thuở của truyện cổ tích mà tôi vẫn nghe. Đó mới là yêu. Đó mới là nghĩ về nhau đúng nghĩa. Còn Lolita...
Tội nghiệp em, tội nghiệp em vô cùng Lolita...
Ash - yxine.com